About Hương

Người đăng: vu huong

1,Tình Yêu

tình yêu từ ngày 10/9 đến ngày 15/10 có fải là 1 thời gian rất ngắn đúng ko bạn? Nhưng nó đã diễn ra : Hôm đó là một ngày trời mưa răm răm, tôi trên con đường từ trường về nhà với tâm trạng rất muốn đc chat với người ấy. Về đến nhà, khi mới vừa mở nick lên, 1 lời chia tay thật dễ thương làm tôi bất động, chỉ còn những giọt lệ lăn trên gò má. Tôi cũng nghĩ sẽ có 1 ngày như thế rồi, nhưng tôi luôn luôn bảo vệ quyết định của tôi. Thật sự anh ấy chỉ coi tôi như là 1 người em gái, và muốn đùa giỡn tình yêu của tôi.

Thôi kệ, nếu như anh ấy vui vì thoát khỏi tôi thì tôi cũng vui rồi. Niềm vui của anh ấy cũng là của tôi, tôi chỉ thắc mắc là ko biết ko hợp nhau vào điểm nào và khoảng cách quá xa là sao? Thời gian trong 2 tuần qua là thời gian hạnh phúc nhất đời tôi mặc dù cái kết của nó thật tồi tệ. Tôi luôn tin rằng người tôi chọn sẽ đặt niềm tin, tình yêu vào sẽ ko bao giờ quay lưng với tôi nhưng đó là sự thật, người ấy đã làm thế, đã quay lưng với tôi. Những lời nói của anh ấy như con dao, đâm thẳng vào con tim tôi. Từng giọt máu rỉ ra, nó sẽ rỉ đến khi nào hết thì thôi. Tôi nguyện trao trọn vẹn trái tim tôi cho anh ấy như bông hoa hướng dương nguyện hướng mãi về mặt trời rực sáng, anh ấy là mặt trời của tôi, bông hoa hướng dương ko thể sống nếu ko có ánh sáng của mặt trời, từ 1 loài hoa rực rỡ sẽ trở thành 1 cái xác khô và tôi có lẽ cũng như thế. Tôi nghĩ chết là con đường duy nhất dẫn tôi đến sự bình an và yên tĩnh nhưng còn gia đình tôi? Họ sẽ như thế nào nếu tôi rời xa họ, đi đến 1 nơi thật xa, 1 nơi con người ko thể đặt chân đến? Mọi chuyện diễn ra thật quá nhanh: cũng có mở đầu, cũng có kết thúc.

Ta hận ngươi: Tình Yêu, ta biết ngươi có thể là 1 vị thần và cũng có thể là 1 con quỷ dữ. Nhiều lúc ngươi mang đến cho ta thật nhiều niềm vui và hạnh phúc và ngươi cũng mang nó đi khỏi đời ta thật nhanh, cái điều đó có thể giết 1 con người bất cứ lúc nào. Ta ko dám chạm vào ngươi nữa đâu. Xin hãy rời xa và đừng làm khổ ta nữa, ta xin ngươi, ta đã quá thảm vì ngươi quá nhiều rồi ! "

Tôi tôn trọng mọi quyết định của tôi : tôi sẽ yêu anh ấy đến nhịp tim cuối cùng ! Từ nay tôi là 1 cô bé đơn phương.

Anh à, nếu anh đọc đc những zj` em đã viết thì cũng đừng bỏ quyết định của mình là chia tay em, tìm 1 cuộc sống vui chơi là chính như anh đã nói, anh cứ làm những zj` anh thích, em luôn luôn dang tay đón anh. Anh coi em như 1 người em gái nhưng em ko hận anh vì anh lừa dối tình yêu của em, em luôn coi anh là 1 chỗ ấm để em sưởi ấm và là 1 người mà em yêu nhất, em rất muốn nói trực tiếp với anh nhưng anh luôn nhìn em bằng 1 ánh mắt hung dữ chứ ko dịu dàng, dễ thương như ngày đầu tiên anh bắt chuyện nói với em ở nơi ấy. Đôi môi anh khép kín chứ ko nở 1 nụ cười với em như ngày đó. Em ko biết là em đã làm những zj` để anh nhìn em bằng ánh mắt đó và muốn chia tay em. Anh hận em lắm đúng ko anh? Vì sao vậy? Nếu anh coi em là em gái từ lúc đầu sao anh nói anh yêu em? Để đến bây giờ em đã yêu anh rất nhiều rồi anh mới nói? Em mong rằng anh đừng giỡn tình yêu của các cô gái khác yêu anh nữa nhé, em đã sai lầm khi tin tưởng anh, em xin lỗi vì đã quấy rối cuộc sống của anh trong 2 tuần qua, em đã tạo nick mới nhưng em ko muốn nhìn thấy anh lên mạng mà em ko đc nói zj` với anh. Nhưng khi em on, anh cũng làm thinh, em hỏi rất lâu anh mới trả lời. Ko biết anh có cảm thấy buồn khi em khóc suốt ngày hôm chia tay ko hay là anh cảm thấy vui vì trò chơi của anh đem lại sự khổ đâu cho người khác? Em nói vậy thôi, chuyện chia tay là 1 cú sốc quá lớn đối với em, em sẽ ko bao giờ quên ngày đó và ngày anh bắt chuyện nói với em bằng 1 nụ cười của thiên thần. Chào anh, em chỉ muốn nói : em sẽ yêu anh đến nhịp tim cuối cùng ! Chỉ thế thôi".
Chỉ thế thôi đó các bạn, chính tôi tôi cũng ko biết vì sao tôi yêu anh ấy đến như vậy nhưng đó là sự thật..với mình( Vũ Hương).
2,Tâm Sự Suy Nghĩ Về Bản Thân Mình

hen an trua

Dạo này, tớ thấy cậu gầy đi nhiều. Dù cậu vẫn tươi cười và nói huyên thuyên, nhưng tớ cảm nhận được rằng cậu đang có tâm sự. Chẳng qua cậu đang cố ép mình vui trước mặt mọi người thôi. Có lẽ cậu sợ mọi người biết cậu đang buồn, phải không?

Cậu đừng cố giấu tớ nhé. Tớ hiểu cậu mà...


Cậu dạo này mất ngủ triền miên. Đêm online rất khuya, ngồi trước máy mà chẳng biết phải làm gì. Cậu mở máy như một thói quen và cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cậu mong tìm được một người bạn cũng online khuya như cậu, mong tìm được một ai đó để có thể tâm sự, một chút thôi cũng được. Nhưng dường như cậu thất vọng, phải không?

Cậu biết đấy, có đôi lúc nhìn sang bên cạnh, cậu chẳng thể tìm thấy ai. Có đôi lúc cậu cần một người để lắng nghe, nhưng đâu phải mọi việc lúc nào cũng như ý muốn. Tớ biết, cậu hay buồn nhiều. Tớ nghe đâu đó một câu nói: "Những người hay cười là những người dễ buồn nhất". Và, tớ thấy rất đúng với cậu. Cậu hay cười, nụ cười rạng rỡ và làm nhiều người thấy vui lây. Cậu biết không, hình như lúc cười, trông ai cũng xinh đẹp và tươi tắn. Nhưng có lúc, tớ mong được nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu. Tớ thật sự rất mong như vậy.

Những lúc buồn, tớ mong cậu hãy khóc. Khóc như trải nghiệm với chính bản thân mình. Tớ sẽ không khuyên cậu đừng khóc và đừng buồn nữa. Tớ sẽ mỉm cười và bảo cậu: "Nếu buồn thì cứ khóc cho vơi".

Xin cậu đừng sợ người khác thấy mình yếu đuối mà cố làm ra vẻ như mình đang vui. Đã làm người ai cũng vậy thôi. Ai cũng có lúc yếu đuối và mệt mỏi. Quan trọng là cậu biết đối mặt với bản thân mình, vượt qua, và cố gắng vì tương lai phía trước. Cậu hãy khóc lúc nào mà cậu muốn, đừng ngại người khác cười mình, cậu hãy khóc chỉ vì bản thân cậu, được không?

Tớ biết cậu hay tỏ ra là người mạnh mẽ. Nhưng sự cố gắng mạnh mẽ đó đôi khi làm cậu mệt mỏi. Tớ biết cậu thèm lắm, muốn đôi khi mình cũng yếu đuối một chút. Tớ hiểu ánh mắt cậu đọc một câu chuyện tình lãng mạn. Cậu cũng mong mỏi, cũng hi vọng nhưng hình như cậu không cho phép mình biểu hiện ra.

Những lúc buồn, cậu hay muốn uống một chút gì đó. Chẳng phải cậu thích, mà vì khi uống vào, cậu sẽ thấy mệt, và sẽ dễ ngủ hơn. Tớ hiểu chứ... hiểu lắm cậu ạ!

Nhiều khi đi cùng bọn bạn, cậu uống rất nhiều, vẫn vui vẻ cười nói và người ta chỉ thấy cậu uống vì vui, chứ không phải uống vì buồn. Nhưng tớ hiểu... không phải như vậy.
Nhiều khi cậu lao vào một việc gì đấy, miệt mài, say mê như để thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu quên đi một chuyện gì đó không vui. Tớ nói đúng, phải không?
Nhiều khi cậu tự hành hạ bản thân mình. Tớ biết khi ấy cậu thật sự thấy rối rắm. Tớ cũng hiểu khi ấy cậu thấy rất mệt mỏi và bốc đồng. Tớ sợ mỗi lúc cậu buồn, nỗi buồn của cậu là quá lớn, thì cậu sẵn sàng làm những chuyện điên rồ nhất có thể. Chỉ trong lúc đó mà thôi. Nhưng... xin cậu hãy nghe tớ. Không ai thương cậu bằng chính bản thân mình. Thế nên, hãy tôn trọng bản thân mình nhé, có như thế, người khác mới tôn trọng cậu, được không?

Tớ biết bây giờ tâm trạng cậu đã khá hơn. Nhưng tớ vẫn thấy lo cho cậu. Rất lo. Vậy nên, những khi cảm thấy cô đơn, mệt mỏi nhất, xin cậu hãy nhìn lại chính mình. Khi ấy, cậu sẽ khám phá sâu sắc con người của mình.

Tớ đã cùng cậu sinh ra, lớn lên, và trưởng thành. Tớ là người hiểu cậu hơn ai hết. Cậu hãy hiểu rằng: dù cậu có làm gì, ở đâu, và như thế nào, thì bên cạnh cậu luôn có tớ.

Tớ - một nửa của cậu, như hình với bóng.
3,Gia Đình
Tôi còn nhớ ngày bé, cô giáo hay ra đề tập làm văn: "Hãy viết về một thành viên mà em yêu quý trong gia đình". Tôi, một con bé 10 tuổi, nằm bệt ra bàn, còng lưng, hí hoáy viết. Bao giờ tôi cũng sẽ viết về mẹ (các bài văn mẫu mà tôi đọc đều là về mẹ cả): "Mẹ em da trắng ngần, mắt bồ câu lấp lánh. Tóc mẹ dài, đen nhanh nhánh. Em yêu nhất là đôi bàn tay búp măng của mẹ. Tay mẹ mịn màng hay xoa xoa má em mỗi lúc em ngoan...”.
Tôi nhớ tôi thường được điểm cao ngất ngưởng, những bài văn của tôi cô còn xin giữ lại để làm mẫu cho lớp sau. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về độ "hoàn hảo" của những tác phẩm đầu tay của mình.
Năm nay, tôi 24 tuổi. Thật buồn cười là tự nhiên tôi muốn viết lại cái đề tập làm văn ngày ấy. Xem thời gian có làm cho bài văn "điểm A" của tôi bớt "hoàn hảo" đi nhiều không.
Nhưng tôi sẽ bắt đầu với bố tôi. Vì hồi 10 tuổi, tôi chẳng biết viết gì về bố cả. Chả nhẽ lại khoe: "Mọi người bảo em giống bố, giống từ cái mũi tẹt lét trở đi đến nước da đen sì sì trở lại. Em sợ nhất là mỗi khi bố thơm lên má em, vì râu của bố rất cứng. Em cũng sợ bố vì nhiều điều khác nữa. Bằng chứng là, bình thường trông bố hiền vậy thôi chứ lúc bố cáu, bố hét to lắm làm em giật cả mình"?
Tôi nhớ, một lần cả lớp phải giới thiệu về nghề nghiệp của bố mẹ, bạn nào cũng hồ hởi khoe: "Bố em làm bác sĩ, bố em làm giáo viên, bố em làm giám đốc công ty này công ty kia..." Oa, tôi thấy những ông bố ấy mới "oách" làm sao, còn bố tôi?
Suốt ngày thấy bố lọ mọ với dầu nhớt và đống máy cày, máy kéo. Tôi chuẩn bị mấy ngày liền, nghĩ nát óc mà vẫn không biết phải "khoe" về bố như thế nào. Cuối cùng, mẹ cũng giúp cho, mẹ bảo: "Bố là kỹ sư cơ khí". Tôi như gỡ đi được một cục đá to chảng trong lòng...
Bây giờ tôi sẽ không buồn thiu khi viết: "Kỹ sư bố phải về hưu sớm và ra Bắc vào Nam trên những chiếc xe tải cũ kỹ. Sau khi nghỉ việc, bố buôn bán phụ tùng máy kéo để nuôi chúng em ăn học".
Từ những giọt mồ hôi của bố, chúng tôi đã lớn lên. Chưa bao giờ bố để cho chúng tôi chậm tiền học phí, chưa bao giờ bố bắt các con chỉ thi đại học ở Cần Thơ để đỡ tiền trọ xa nhà. Chưa bao giờ bố để cho chúng tôi thua bè kém bạn.
Ra Hà Nội, bố bắt tôi đi tàu cho đỡ mệt còn bố vẫn cặm cụi xe khách, xe đò. Tôi chạy xe tay ga, tôi diện quần áo đẹp, bố vẫn cọc cạch chiếc xe 50 cà tàng không chịu thay... Tôi nghĩ, tôi đã đủ lớn khôn để có thể viết một bài văn đầy tự hào: Bố là bố tôi.
Tôi cũng sẽ viết về mẹ, bởi mẹ là cả tuổi thơ của tôi. Mẹ là bố - răn đe, la mắng tôi những lúc bố xa nhà. Mẹ là mẹ - khâu vá từng tấm áo manh quần cho tôi đến lớp. Da mẹ không trắng ngần như tuyết, mắt mẹ cũng không đen như than, đôi tay mẹ thô ráp. Nhưng mẹ đẹp chính trong sự tảo tần, lo toan, bảo bọc, che chở cho chúng tôi. Tôi nhớ hè nào mẹ cũng ngồi kèm cho chúng tôi học: làm trước những bài toán của năm sau và đọc sách văn học đến khi thuộc làu làu. Đi chợ, mẹ chỉ mang một số tiền ít ỏi theo người vì sợ mua những thứ "linh tinh không cần thiết".
Tôi nhớ có lần chị ốm trong bệnh viện, mẹ đi chăm bị ngất xỉu... mới biết là mẹ bị bệnh tim. Lần đó, bố chưa kịp về, anh ở xa, còn tôi đi du học. Nhà neo người nên cũng lại mẹ một tay gắng gượng lo cho chị tôi. Sinh nhật mẹ, định rủ mẹ ra ngoài ăn cơm, uống trà hoa thì mẹ nằng nặc đòi... ăn chè cho đỡ tốn kém. Không lo được đám cưới đàng hoàng cho anh, mẹ tủi thân khóc tấm tức...
Nhiều lúc, thấy giận mẹ - hay lo nghĩ những chuyện tận đẩu tận đâu - nhưng tôi biết, mẹ là người yêu chúng tôi nhất trên thế giới này. Mẹ như cái cây, dồn hết tình thương và nhựa sống cho chúng tôi. Tôi ước gì lúc nào tôi có thể viết những bài văn về mẹ của tôi chứ không phải là một hình mẫu "điểm A" xa xôi nào đó...
Tôi muốn viết về bà tôi, dù ngày bé nhà tôi ở rất rất xa bà, và tôi chỉ mới được gần gũi bà mấy năm gần đây... Dù bà đã hơn 80 tuổi rồi, và đã "lầm cà lẩm cẩm" như người ta nói. Tôi thương bà quá những lúc bà lọ mọ đi hái rau muống ngoài ao, hay trẩy bưởi cho tôi ăn. Có bó rau má bằng nắm tay, bà cũng dúi cho mẹ tôi: "Mang lên mà xay cho chúng nó uống cho mát". Mỗi lần về quê, bà lại gói ghém tất tần tật "gia tài" của bà cho chúng tôi: khi thì là cuộn chỉ thêu màu xanh đỏ, khi là hai quả ớt chín, khi thì mấy quả cà chua...
Tôi thương bà quá, những lúc bà nói chuyện lầu bầu một mình, những buổi sáng sớm bà còng lưng ở một góc chợ... bán mớ rau hái được trên đồng. Tôi thương bà tóc bạc da mồi rồi vẫn giữ nếp sống lo toan hôm sớm của những ngày xưa... Tôi thương bà lúc bà lọ mọ nhóm bếp rơm, vì bà không biết dùng cái bếp ga "hiện đại" của ông mua về.
Tôi thương bà hay cằn nhằn bố vì ăn ít cơm, và giành ngồi đầu nồi để xới cho bố "hai xìa một bát" vì "bố mày không chịu ăn đến bát thứ hai cho đâu". Tôi thương bà những lúc bà tẩn mẩn bổ xoài cho tôi ăn, nhìn tôi nhăn mặt vì chua, bà cười móm mém. Tôi mong mình đủ yêu thương để cảm nhận hết những chăm lo của bà cho chúng tôi... Dù tuổi già đã làm bà quên trước quên sau, dù bà hay cư xử như "trẻ con" như lời các cô và ông hay chọc... Tôi mong tôi có thể sống hết mình vì con, vì cháu được như bà tôi.
Tôi sẽ viết về cô tôi. Ngày còn bé tôi nhớ mang máng tôi thương cô nhất. Vì cô hay dong tôi trên chiếc xe đạp đi học, và mua cho tôi chiếc vòng cổ trong veo, lấp lánh. Lần nào các cháu về, cô cũng lo từ miếng ăn, giấc ngủ. Lọc cọc đạp xe ra đồng bắt ngan về thổi cơm, bỏ cả buổi gặt để đỡ đần việc nhà...

Trưa trà trưa trật, cô mới tất tả dọn cơm cho hai đứa nhóc ở nhà: bữa cơm đạm bạc chỉ ruốc và bát canh rau luộc. Chưa bao giờ tôi thấy cô than phiền, trách móc điều gì. Chưa bao giờ thấy cô không chu toàn mọi việc cho ông bà và các cháu. Tôi mong tôi có thể trở thành một người phụ nữ nhân từ, hiền hậu, và giàu đức hy sinh như cô.
Có nhiều điều mà tôi - mười - tuổi có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra trong bài tập làm văn của mình. Không biết, hai - mươi - bốn năm sau nữa, tôi có viết thêm nhiều điều khác về gia đình của mình không. Nhưng tôi mong tôi lúc nào cũng đủ yêu thương để hiểu rằng... tôi còn mải mê kiếm tìm điều gì ở đâu xa, mà quên rằng hạnh phúc đến từ những người rất bình thường sống quanh tôi?
Tôi mong mình có thể là một người như họ, đem yêu thương cho đi... mà chưa một lần đòi hỏi được nhận về.
3,Hạnh Phúc
Có những ngôi sao...sẽ chẳng bao giờ sáng mãi...Có những con đường...sẽ chẳng bao giờ chung một đích đến...Có những ước mơ...sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật...Đơn giản...Vì những ngôi sao ấy đã cháy quá sức mình...Vì những con đường luôn quanh co ..Vì những ước mơ thật quá xa rời thực tế...Nhưng...Sẽ không ai hối hận vì đã ngắm những ngôi sao...đơn giản vì những ngôi sao ấy thật đẹp...Không ai hối hận vì đã đi trên con đường ấy...đơn giản vì con đường ấy trải đầy hoa và cỏ...Và cũng không ai hối hận vì đã mơ ước.. đơn giản chỉ vì họ muốn như vậy.. để hạnh phúc.Hạnh phúc gặp trên đường đi chứ không phải ở cuối đường"

1 nhận xét:

Anonymous nói...

to thich bai ve gia dinh .Co cai j cay cay noi song mui !nho nha ,nho we wa!

Đăng nhận xét